Yêu thương để vượt lên

|

Nhà văn Võ Thu Hương với truyện dài “Về phía bình minh” (NXB Văn học), viết về cuộc sống ở biển, kể cuộc đời cô bé Xuân, sinh ra và lớn lên trong gia đình sinh sống bằng nghề làm muối. Từ nhỏ, Xuân cảm thấy mình không nhận được sự yêu thương của mẹ…

Trang đầu tiên, chương 1 - “Muối mặn gừng cay”, có một đoạn như là chìa khóa giải mã lý do này: “Nhà có 4 anh chị em nhưng tôi không thân thiết ai. Anh chị lớn hơn tôi sáu, bảy tuổi, cái tuổi khá xa để có thể chia sẻ cùng. Em gái thua tôi bốn tuổi, khá gần để rủ nhau chơi nhảy dây, trốn tìm nhưng em lại thích ngồi trong lòng mẹ, loay xoay bên chân mẹ hoặc lẩn thẩn chơi một mình. Em không thích chơi cùng tôi hay bất kỳ ai, cũng không thích ai được mẹ quan tâm hơn mình. Em luôn sẵn sàng cắn tôi đến chảy máu nếu phát hiện ra mẹ lấy khăn lau mặt cho tôi, hoặc cho tôi miếng bánh. Mẹ luôn quay lưng bỏ đi khi xảy ra sự việc nào đó mà phần thắng là em hoặc chỉ can thiệp khi nghe em khóc nức nở, gào lên. Vô lý đến mức, kể cả khi chơi ô ăn quan, chơi trốn tìm, em gào khóc vì bị thua thì tôi cũng sẽ là người bị ăn đòn của mẹ…”.

Nhưng chính “Về phía bình minh” lại là thông điệp về tình thương từ tình cảm gia đình, từ cộng đồng với sự chia sẻ và thấu cảm, về sự vượt khó thành công nếu có ý chí. Tác phẩm được thể hiện bằng văn phong gãy gọn, đủ sức dẫn gợi sự tò mò cho người đọc: Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp? Rồi sao nữa? Hình ảnh trong truyện đẹp, gợi suy nghĩ và như thúc đẩy chúng ta muốn về với biển. Cuối cùng, qua bao cơ cực của nhân vật chính, “Về phía bình minh” có một cái kết nhẹ nhàng, Xuân trở về biển và thăm xóm Nghinh Phong để được nhìn bông hoa đá.

Nhân vật Xuân, như chia sẻ của tác giả, nguyên mẫu lại là một bạn nam, tên là Thoại, có cuộc sống cơ nhỡ, lang thang suốt quãng tuổi thơ, may mắn là sau này, nhờ ý chí và lòng quyết tâm đổi thay số phận, Thoại đã trở thành một giáo viên tiếng Anh, dạy miễn phí cho trẻ em lang thang ở TP Hồ Chí Minh. Từ những bạn nhỏ mà Võ Thu Hương gặp trong đời thực đã khiến chị phải làm một điều gì đó, nó thôi thúc Hương phải viết một truyện về chính các bạn ấy. Và truyện dài “Về phía bình minh” là món quà cảm động.